Cô chậm rãi cúi người, từng mảnh y phục trên người cô rơi xuống, làn da trắng nõn ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Anh không do dự, đưa tay kéo cô vào lòng, siết chặt, để hơi thở của cô quẩn quanh bên tai, để hơi ấm của cô lan ra khắp người anh.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy vang lên, kéo Lục Trầm ra khỏi cơn mộng đẹp.
Anh ngồi dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt trên người mình.
Sững sờ trong chốc lát, anh chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt thoáng chốc đanh lại.
Dù đã sống độc thân nhiều năm, cũng từng có những giấc mơ tương tự, nhưng chưa bao giờ nó chân thật đến mức này.
Lục Trầm xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ. Anh thay quần, nhét chiếc quần ẩm vào dưới gối, định lát nữa sẽ mang về doanh trại xử lý sau.
Sau đó, anh bước ra khỏi phòng, lấy chiếc áo đã phơi dưới mái hiên mặc vào. Dù vẫn còn hơi ẩm nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Ánh mắt anh lại vô thức nhìn về phía phòng của Tần Chiêu Chiêu. Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thu lại.
Tối qua, anh đã nói với cô rằng sáng nay sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nên chắc cô vẫn còn ngủ.
Lục Trầm vào bếp, bật đèn, lấy ra mấy chiếc bánh bao hôm qua còn thừa. Ngửi thử, không có mùi lạ, vẫn còn có thể ăn được.
Trong bếp có ít hành dại, anh cắt một nắm nhỏ, lấy thêm ba quả trứng gà để sẵn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2077875/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.