Lục Trầm nghiêm túc nhìn cô, giọng trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm khắc:
"Chiêu Chiêu, em không phải bác sĩ, không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác. Làm vậy không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn với cả người bệnh. Nếu xảy ra sự cố, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em có hiểu không?"
Tần Chiêu Chiêu biết rõ anh nói không sai. Hiện tại, cô chẳng phải bác sĩ, dù có kiến thức cũng không thể tự ý chẩn đoán và kê đơn cho người khác. Vì thế, cô không tự tiện bốc thuốc Đông y cho Tiểu Bảo mà chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đến trạm y tế để nhờ bác sĩ khám và kê đơn.
Cô nhìn anh, bình tĩnh đáp:
"Em hiểu ý anh, nhưng Tiểu Bảo rõ ràng bị cam tích. Em chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đi khám bác sĩ thôi, điều đó đâu có sai? Em không hề tự ý điều trị gì cả. Anh biết chuyện này từ chị Mỹ Phượng sao?"
Tần Chiêu Chiêu có chút tò mò. Chị Mỹ Phượng không phải kiểu người nhiều chuyện, chắc chắn chị ấy không kể lại với Lục Trầm.
Lục Trầm lắc đầu:
"Không phải chị ấy nói, em đừng hỏi ai kể nữa. Tiểu Bảo chỉ bị suy dinh dưỡng nhẹ nên gầy yếu, cộng thêm nóng trong người nên lợi bị sưng thôi. Không phải cam tích như em nghĩ."
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, mắt mở to:
"Bác sĩ nói không phải cam tích sao?"
"Đúng vậy."
Cô nhất thời cạn lời. Bác sĩ ở trạm y tế không chẩn đoán ra cam tích? Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm. Với bệnh này, chỉ uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2077876/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.