Lục Trầm nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sâu thẳm. Anh không nói gì ngay, chỉ im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi:
"Cô đã nói chuyện này với ai khác chưa?"
Trương Vi Vi lắc đầu, giọng điệu có chút ấm ức:
"Làm sao có thể chứ? Chuyện liên quan đến anh, tôi sẽ không bao giờ làm gì ảnh hưởng đến anh đâu."
Lục Trầm gật đầu, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự xa cách:
"Ừ, cảm ơn cô đã báo cho tôi biết. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
"Tôi tin rằng chị dâu cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, vì nó liên quan đến tính mạng, không thể đùa được."
Trên quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng.
Lục Trầm tập trung lái xe, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ. Còn Trương Vi Vi, sau khi đạt được mục đích, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Khi xe đến ga tàu, vẫn còn mười phút nữa mới đến sáu giờ, tàu chưa vào ga.
Lục Trầm dừng xe bên ngoài nhà ga. Trời đã dần tối, mặt trời khuất sau đường chân trời, để lại chút ánh sáng lờ mờ. Không bao lâu nữa, cả không gian sẽ chìm trong màn đêm.
Anh bước xuống xe, Trương Vi Vi lập tức đi theo, sóng vai cùng anh tiến về cổng ga.
Khu vực quanh nhà ga lúc này rất đông người. Những người đến đón người thân đứng san sát nhau, tiếng nói chuyện râm ran.
Lục Trầm cao lớn, phong thái trầm ổn. Bộ quân phục màu xanh thẳng thớm càng khiến anh nổi bật giữa đám đông. Không ít người vô thức liếc nhìn anh nhiều lần.
Trương Vi Vi thì mặc chiếc váy trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2077886/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.