Tần Chiêu Chiêu vội vàng thu chân lại, cẩn thận lùi về sau, tránh chọc giận nó rồi rời đi.
Về đến nhà, cô ngồi dưới bóng cây trong sân, bắt đầu nhặt rau. Cô loại bỏ những lá già, sâu, mất hơn nửa tiếng mới xong.
Sau đó, cô đổ rau vào thau nước giếng, rửa thật sạch rồi ngâm thêm một lát cho sạch hết bụi đất. Xong xuôi, cô vớt rau ra để ráo, đặt vào chỗ mát cho khô hẳn.
Trời nóng quá, người cô dính đầy mồ hôi. Cô quyết định đi tắm, tiện thể giặt sạch quần áo vừa thay ra.
Làm xong mọi việc, cô về phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát trước khi dậy làm bánh bao.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gọi của Trương Mỹ Phượng từ ngoài sân…
Sau khi đặt cái đòn gánh xuống ở nhà, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, dắt con đến trạm y tế trong doanh trại.
Hôm nay là ca trực của Trương Vi Vi.
Tâm trạng cô ta hôm nay khá tốt. Thấy vợ đồng đội đưa con tới, cô ta vui vẻ nở nụ cười, giọng nói cũng rất nhiệt tình:
"Chị dâu, có chuyện gì thế? Chị không khỏe ở đâu à? Lại đây để em xem cho!"
Trương Mỹ Phượng kéo ghế ngồi xuống trước bàn khám, lắc đầu:
"Bác sĩ Trương, không phải tôi, mà là con trai tôi. Tiểu Bảo dạo này gầy quá, da dẻ vàng vọt. Tôi muốn cô kiểm tra giúp, rồi kê ít thuốc cho nó uống."
Trương Vi Vi nhìn Tiểu Bảo.
Quả thật cậu bé hơi gầy, nhưng ngoài điều đó ra, trông vẫn khá khỏe mạnh.
Thời buổi này, trẻ con gầy là chuyện rất bình thường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2077893/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.