Nghe hai chữ "bánh bao", Tần Chiêu Chiêu lập tức thấy hứng thú. Đúng lúc cô cũng đang rảnh rỗi, liền nảy ra ý định đi hái rau cùng chị để làm bánh bao.
Trong việc nhà, quan điểm của mẹ và bà cô rất rõ ràng: Dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, để dù sống ở đâu cũng không phụ thuộc vào người khác.
Vì vậy, cô biết nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, những kỹ năng cơ bản này cô đều thành thạo.
"Chị dâu, cho em đi cùng với! Em cũng muốn hái một ít rau về làm bánh."
Trong núi này cái gì cũng thiếu, chỉ có rau dại là không bao giờ thiếu.
Trương Mỹ Phượng thấy cô nhiệt tình như vậy cũng vui vẻ gật đầu:
"Được, chị chờ em. Em vào nhà lấy rổ với xẻng đi."
Nghe chị đồng ý, Tần Chiêu Chiêu mừng rỡ, vội chạy vào nhà lấy đồ rồi nhanh chóng quay ra.
"Đi thôi, chị dâu!"
Tiểu Bảo nép vào người mẹ, len lén nhìn cô. Cậu bé từng chứng kiến Tần Chiêu Chiêu chống nạnh cãi nhau với mẹ mình nên có chút sợ hãi cô gái xinh đẹp này.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới để ý thấy gương mặt Tiểu Bảo vàng vọt, người gầy yếu, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng và tỳ vị hư tổn.
Vốn có kiến thức về y học, cô buột miệng hỏi:
"Chị dâu, Tiểu Bảo nhà chị có phải ăn nhiều mà vẫn mau đói, tiêu hóa không tốt, ngủ không ngon và hay đổ mồ hôi không?"
Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên, vội gật đầu:
"Đúng rồi! Sao em biết vậy?"
Tần Chiêu Chiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2077895/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.