Thấy ánh mắt dò xét của anh, cô cười nhẹ:
“Lục Trầm, thực ra tôi vẫn luôn học nấu ăn. Chỉ là vì tôi muốn được anh quan tâm, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh về nhà, nên tôi mới nói mình không biết nấu. Bây giờ chúng ta đã quyết định ly hôn rồi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng, tôi muốn làm tròn bổn phận, nấu cho anh một bữa ăn.”
Cô nói xong, im lặng nhìn anh.
Lục Trầm cụp mắt, nhìn bữa sáng trước mặt, không nói gì. Một lát sau, anh kéo ghế ngồi xuống.
Tần Chiêu Chiêu thấy vậy, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Trầm vẫn chưa động đũa.
Anh hoàn toàn không tin lời Tần Chiêu Chiêu. Mặc dù hai người sống chung chưa đầy một tháng, nhưng anh tự tin rằng mình đã hiểu cô ít nhất tám phần.
Những chuyện cô làm tối qua, bao gồm cả bữa sáng này, trong mắt anh chẳng qua chỉ là một cách níu kéo. Cô biết anh đã quyết tâm ly hôn, vì vậy mới sợ hãi mà thay đổi thái độ.
Lục Trầm lạnh giọng:
"Cô không cần nói thêm gì nữa. Tôi không tin bất cứ điều gì cô nói. Tôi chắc chắn sẽ ly hôn. Dù cô có muốn chết, tôi cũng không quan tâm. Cùng lắm thì tôi sẽ bỏ việc về quê, nhưng quyết định của tôi sẽ không thay đổi. Vậy nên đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa. Đợi khi đơn ly hôn được duyệt, cô đi cùng tôi ký tên. Sau khi ly hôn, ngoài hai nghìn đồng, tôi sẽ gửi thêm ba mươi đồng mỗi tháng cho đến khi cô tái hôn."
Giọng điệu của anh dứt khoát, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh. Cô chậm rãi nói:
"Tôi không cần anh phải bù đắp nhiều như vậy. Lúc trước tôi đồng ý điều kiện của anh để kết hôn là vì tôi thích anh, tất cả đều là tự nguyện. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cuộc hôn nhân của chúng ta trở nên như thế này là lỗi của tôi. Anh đã nhẫn nhịn tôi lâu như vậy, tôi thật sự cảm kích. Anh yên tâm, khi đơn ly hôn được duyệt, tôi sẽ đi ký tên cùng anh. Xin anh tin tôi lần này."
Giọng cô bình tĩnh, không hề có vẻ làm nũng hay mè nheo như trước đây.
Lục Trầm sững sờ.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết anh cũng không tin rằng những lời này lại thốt ra từ miệng Tần Chiêu Chiêu.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ điềm đạm hoàn toàn khác biệt với cô gái ngỗ nghịch, bướng bỉnh mà anh từng quen. Trong khoảnh khắc, thậm chí anh có cảm giác rằng người ngồi trước mặt không còn là Tần Chiêu Chiêu nữa.
Tần Chiêu Chiêu rất xinh đẹp. Cô có khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da mịn màng, đôi mắt to tròn sáng ngời, sống mũi cao thẳng và đôi môi tươi tắn đầy sức sống. Trong khu tập thể của quân đội, không ai có thể so sánh với cô về nhan sắc.
Nhưng những chuyện cô từng làm đã khiến tất cả vẻ đẹp ấy trở nên vô nghĩa. Tính cách ngang ngược, kiêu ngạo của cô đã che lấp đi mọi ưu điểm.
Tần Chiêu Chiêu nhận ra ánh mắt dò xét của Lục Trầm, hiểu rằng anh chưa thể tin ngay được. Điều này cũng dễ hiểu thôi, lòng tin đâu phải thứ có thể xây dựng chỉ trong một sớm một chiều.
Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ hoài nghi như anh.
Muốn dùng một bữa sáng để thay đổi ấn tượng của Lục Trầm về cô, chắc chắn là điều không thể. Nhưng trước khi ly hôn, nếu có thể hóa giải phần nào mâu thuẫn giữa hai người, cũng xem như cô đã làm được một việc tốt.
Dù sao đi nữa, cô không muốn để nguyên chủ ra đi trong sự khinh miệt của người đàn ông này.
Còn về cuộc sống sau này, cô không lo lắng. Cô biết mình có thể tự lập, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.
Cô nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh trứng về phía anh, mỉm cười nói:
"Ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Lục Trầm như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Anh nhìn Tần Chiêu Chiêu trước mặt. Dù không biết cô thực sự thay đổi hay chỉ là một màn kịch, nhưng anh quyết định tin cô lần này.
Nếu cô dám giở trò, thì đừng trách anh không khách sáo.
Anh đưa tay nhận lấy miếng bánh trứng, khẽ nói một câu:
"Cảm ơn."
Cháo được nấu vừa vặn, thơm lừng mùi gạo mới. Bánh trứng vàng ươm, bên ngoài giòn nhẹ, bên trong mềm xốp, kết hợp với đĩa dưa chuột trộn chua ngọt thanh mát, tất cả tạo nên một bữa sáng đơn giản nhưng hài hòa hương vị.
Tần Chiêu Chiêu lén nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Trầm cao khoảng 1m80, dáng người cân đối, không quá gầy cũng không thừa một chút mỡ nào, cơ bụng rắn chắc, lưng thẳng tắp ngay cả khi ngồi. Việc huấn luyện lâu năm trong quân đội khiến làn da anh ngăm khỏe khoắn, đường nét gương mặt sắc sảo, góc cạnh, toát lên vẻ nam tính trầm ổn.
Nếu là kiếp trước, gặp một người đàn ông như thế này, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại mà theo đuổi. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ có thể giữ trong lòng. Người đàn ông này chưa bao giờ thật sự muốn ở lại bên cô, dù chỉ thêm một ngày.
Dù cô có chạy theo, cũng không thể đuổi kịp anh. Sớm muộn gì, sẽ có một cô gái may mắn chiếm trọn trái tim Lục Trầm. Nghĩ đến đây, lòng cô có chút chua xót.
Lục Trầm sớm nhận ra ánh mắt lén lút của cô, anh dừng động tác, lạnh nhạt ngẩng đầu.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm, Tần Chiêu Chiêu vội cười gượng, tìm cách chuyển chủ đề: “Mùi vị cũng không tệ đúng không?”
Lục Trầm nhìn cô một lúc, rồi mới cúi xuống tiếp tục ăn. Anh thực sự không ngờ cô có thể nấu một bữa sáng ra hồn như thế này.
Nhìn nụ cười của Tần Chiêu Chiêu, trái tim anh có chút dao động.
Anh nhập ngũ từ năm mười tám tuổi, đến nay đã hai mươi sáu. Tám năm trong quân đội, nhìn từng người đồng đội lần lượt lập gia đình, anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nếu Tần Chiêu Chiêu là một người phụ nữ bình thường, có lẽ anh đã có thể thử chung sống cùng cô.
Nhưng đáng tiếc, cô không phải.
Những chuyện cô đã làm đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Người phụ nữ này không đáng tin.
Anh không thể mềm lòng.
Dù cả đời không kết hôn, anh cũng tuyệt đối không sống chung với một người như cô. Nghĩ đến đây, chút cảm giác dao động vừa rồi cũng lập tức tan biến.
Anh buông đũa, đứng dậy: “Ừ, tôi ăn no rồi. Cảm ơn cô đã làm bữa sáng. Tôi phải đến doanh trại đây.”
Nói xong, anh bước ra cửa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.