Lục Dao bật cười, ánh mắt đầy tán thưởng: "Đúng là con cháu nhà họ Lục, giỏi lắm! Lần sau em phải mua gì đó ngon cho hai đứa nhỏ mới được. Chị dâu nhớ mang về giúp em nhé."
Tần Chiêu Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhà thiếu gì đồ ăn đâu, em đừng mua nữa. Bụng chị bây giờ lớn thế này, đi lại đã khó khăn, còn phải xách đồ nữa thì mệt lắm."
"Em quên mất chị đang mang thai." Lục Dao vỗ trán, cười cười. "Được rồi, cuối tuần này nghỉ, em sẽ tự mua rồi mang đến cho bọn nhỏ."
Hai chị em trò chuyện thêm một lúc, sau đó Lục Dao chuẩn bị đi kiểm tra khu vực mình quản lý.
Tần Chiêu Chiêu ngồi khá lâu, thấy trời cũng đã muộn, liền đứng dậy rời đi. Lục Dao tiễn cô ra khỏi thư viện, còn cẩn thận gọi một chiếc xe ba bánh chở khách cho cô.
Tần Chiêu Chiêu vừa bước lên xe, Lục Dao đã không quên dặn dò tài xế: "Anh đi chậm thôi, nhớ chú ý an toàn."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Em cứ về đi, đừng lo cho chị."
Đợi xe đi xa rồi, Lục Dao mới quay lại thư viện.
Tần Chiêu Chiêu về đến nhà rất nhanh.
Lúc này, mẹ chồng và anh chồng vẫn chưa tan làm, bố chồng làm ở đơn vị cách nhà khá xa nên buổi trưa không về. Người giúp việc đang tất bật chuẩn bị bữa cơm trong bếp.
Trong phòng khách, Á Á và Thanh Thanh đang chơi đùa. Nhìn thấy cô bước vào, hai đứa nhỏ liền vui mừng chạy tới, như hai chiếc bánh bao nhỏ thơm phức, giọng nói non nớt ngọt như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2205694/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.