Tần Chiêu Chiêu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bà Dư Hoa thở dài: "Nó đã trải qua bao nhiêu năm trong quân ngũ, vào sinh ra tử, nhìn bề ngoài tưởng thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng chắc đầy những vết sẹo không lành."
Trong phòng, Lục Trầm thấy hai đứa con đang ngủ. Anh bước lại gần. Nhận ra bé An An đã thức, còn bé An Ninh vẫn ngủ say.
An An nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười, đôi môi nhỏ nhắn cong lên như cánh cung. Nụ cười đáng yêu của cô bé khiến trái tim anh tan chảy. Như có một sức mạnh kỳ diệu, nụ cười ấy xua tan mọi u sầu trong lòng.
Anh bế An An lên đi quanh phòng, vừa dỗ dành vừa đùa giỡn. Tiếng cười khanh khách của bé An An vang lên như bản nhạc ngọt ngào làm tâm trạng anh trở nên nhẹ nhõm.
Tiếng cười vui vẻ của hai bố con cũng vọng ra ngoài, Tần Chiêu Chiêu và bà Dư Hoa đều nghe thấy.
Tần Chiêu Chiêu nói: "Con bé thức rồi, con vào bế nó ra ngoài để không ảnh hưởng đến An Ninh ngủ."
Bà Dư Hoa mỉm cười, đi cùng cô: "Để mẹ phụ con, bế hai đứa giờ nặng lắm, con không bế nổi đâu."
Vừa bước vào, cả hai thấy Lục Trầm đang tươi cười trêu đùa con gái. Thấy anh đã vui vẻ trở lại, lòng Tần Chiêu Chiêu và mẹ chồng cũng nhẹ nhõm hơn.
Sau bữa trưa, Tần Chiêu Chiêu gọi điện cho bố mẹ báo rằng cả nhà sẽ đến thăm ngay.
Lục Trầm thay quần áo rồi bế An Ninh, còn Tần Chiêu Chiêu bế An An. Gia đình bốn người cùng nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2291475/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.