Khương Ngư khẽ mỉm cười. Đây chẳng phải cơ hội làm ăn tự tìm đến sao?
“Cái này à, là tôi tự làm.”
Câu trả lời của cô khiến cả Hạ Tình lẫn những người xung quanh không khỏi sửng sốt.
“Cô tự làm?” Hạ Tình nhíu mày, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Ừm,” Khương Ngư gật đầu, điềm nhiên trả lời.
Ngay lập tức, một cô gái trong nhóm lên tiếng đầy nghi ngờ:
“Làm sao có thể? Tôi nghĩ cô đang nói dối đấy.”
Người vừa lên tiếng là Trương Đông Nguyệt, một đồng nghiệp thân thiết của Hạ Tình. Giọng điệu cô ta không che giấu sự châm chọc.
“Đông Nguyệt, đừng nói vậy,” Hạ Tình vội can ngăn, nhưng Trương Đông Nguyệt vẫn không chịu dừng lại.
“Nếu không muốn nói thật thì thôi, cần gì phải bịa chuyện? Tự làm xà phòng ư? Đúng là trò cười!”
Khương Ngư không hề tỏ ra tức giận, chỉ bình thản đáp lại:
“Tôi không gạt ai cả. Chuyện này thực ra không khó, chỉ cần biết một chút kiến thức hóa học là có thể làm được. Nếu cô không tin, tôi cũng không ép buộc.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng dứt khoát của Khương Ngư khiến Trương Đông Nguyệt mất hết mặt mũi.
“Cô... cô…” Trương Đông Nguyệt lắp bắp không tìm được lời phản bác, chỉ tức giận giậm chân rồi bỏ đi.
Hạ Tình nhìn theo, khẽ lắc đầu. Cô quay sang Khương Ngư, cố gắng làm dịu tình hình:
“Thật xin lỗi. Đông Nguyệt không có ý xấu đâu, chỉ là cô ấy hơi thẳng tính.”
Khương Ngư mỉm cười, đáp lại với vẻ điềm nhiên:
“Không sao. Nhưng tôi nghĩ, các cô là đoàn văn công, cũng là bộ mặt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1012031/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.