Nhưng lời nói của cô chẳng thể ngăn cản hai người đàn ông trước mặt. Hoắc Diên Xuyên vừa nghe thấy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Anh siết chặt vai Khương Ngư, giữ cô đứng yên.
"Buông cô ấy ra!" Thẩm Yến Đình hét lớn.
"Nếu cậu có gan, thì đơn đấu với tôi đi," cậu nói tiếp, giọng đầy thách thức. "Đánh lén đâu phải là cách hành xử của đàn ông!"
Hoắc Diên Xuyên nhếch môi, đáp lại bằng giọng trầm thấp:
"Tôi cũng đang có ý đó."
"Đừng! Yến Đình, anh về trước đi. Tôi sẽ giải thích rõ ràng sau," Khương Ngư lo lắng lên tiếng, cố gắng ngăn cản cuộc xung đột.
Nhưng Thẩm Yến Đình chẳng hề lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên, ánh mắt kiên quyết:
"Tiểu Ngư Nhi, yên tâm. Người như anh ta chưa đủ để tôi xem là đối thủ."
Lời qua tiếng lại chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng. Cuối cùng, Hoắc Diên Xuyên buông Khương Ngư ra, ném chiếc áo khoác vào tay cô, rồi nói:
"Ra ngoài. Không cần ồn ào ở đây."
Thẩm Yến Đình gật đầu. Hai người đàn ông bước ra khỏi nhà hàng, để lại Khương Ngư đứng đó, lo lắng không yên.
"Cô ở đây chờ."
"Tiểu Ngư Nhi, đợi tôi."
Cả hai đồng thanh nói, khiến Khương Ngư chỉ có thể đứng nhìn.
Nhưng chỉ một lát sau, không thể chịu được sự bất an, cô vội chạy ra ngoài. Hình ảnh trước mắt khiến cô sửng sốt: cả Hoắc Diên Xuyên và Thẩm Yến Đình đều đã bị thương. Quần áo lấm lem, trên mặt đầy vết trầy xước.
Rõ ràng, Hoắc Diên Xuyên đã thắng.
Khương Ngư lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1012144/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.