Không muốn nghe thêm lời nào từ Từ Uyển, Khương Ngư rời khỏi trại giam ngay lập tức.
Về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên nhận ra tâm trạng Khương Ngư không tốt, liền ôm cô vào lòng.
"Sao thế? Không vui à?" anh nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì. Em chỉ cảm thấy đứa bé kia thật đáng thương," Khương Ngư đáp, giọng trầm buồn.
Hoắc Diên Xuyên gật đầu, rồi nghiêm túc nói: "Đúng là con bé vô tội, nhưng chúng ta không thể làm gì được. Em yên tâm, con của chúng ta nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời."
Khương Ngư nhìn vào ánh mắt chân thành của Hoắc Diên Xuyên, khẽ gật đầu.
Thời gian trôi qua, không lâu sau đó là năm mới. Đây là lần đầu tiên Khương Ngư đón Tết tại nơi này, và Hoắc Diên Xuyên hứa rằng họ sẽ có một cái Tết thật vui vẻ, náo nhiệt.
Tuy nhiên, trước dịp năm mới, Phùng Xuân Ny đem đến tin tức mới.
"Triệu Cương bị giáng chức. Còn Từ Uyển, vốn chỉ bị kết án mười năm, nhưng do gặp thời kỳ xét xử nghiêm khắc, bản án đã tăng lên hai mươi năm."
Khương Ngư nghe xong có chút ngỡ ngàng. "Hai mươi năm? Cô ta có biết chưa?"
"Biết rồi. Nghe nói sau khi nghe tin, cô ta khóc đến ngất xỉu trong trại giam. Còn Vương Lan Hoa và những người trong thôn liên quan cũng không khá hơn, cơ bản sẽ phải ở trong đó cả đời," Phùng Xuân Ny thở dài.
Cuối cùng, chị ấy nói thêm: "Cho nên, làm người chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là đủ."
Khương Ngư gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Chị nói đúng."
Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117748/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.