Khương Ngư vẫn chưa thể đưa ra quyết định liệu có nên tiếp nhận Hoắc Diên Xuyên hay không.
Dù anh đang thể hiện sự chân thành và ân cần, nhưng trong lòng cô, hình bóng của người phụ nữ kia ở kiếp trước vẫn là một cái gai khó nhổ. Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy từng là một vết thương sâu trong tâm hồn Khương Ngư, và giờ đây, dù mọi thứ đã thay đổi, cô vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua được.
Tuy nhiên, Khương Ngư cũng hiểu rằng, từ khi cô sống lại, quỹ đạo của nhiều sự kiện đã không còn giống như trước. Cô không thể nhìn nhận Hoắc Diên Xuyên bằng đôi mắt của quá khứ. Quan trọng hơn, nếu một lần nữa cô chấp nhận chung sống với anh, thì rất có thể đứa trẻ chưa kịp ra đời ở kiếp trước sẽ trở lại bên cạnh cô.
Nhưng trước khi Khương Ngư có thể đưa ra câu trả lời, Hoắc Diên Xuyên đã nhận nhiệm vụ và phải rời đi nửa tháng.
Trong lúc này, một rắc rối khác đã tìm đến Khương Ngư.
Có người từ quê của cô tìm đến tận đây.
“Trời ơi, thành phố lớn đúng là khác biệt quá!”
Người phụ nữ trung niên vừa bước xuống xe vừa cảm thán. Đó chính là Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản – gia đình mà bác cả của Khương Ngư từng muốn bán cô vào.
Bà ta đưa mắt nhìn khu phố sầm uất, không giấu nổi vẻ thán phục:
“Con bé Khương Ngư chết tiệt kia, không ngờ nó lại được sống trong một nơi thế này. Còn nghe nói nó làm quản lý của một xưởng sản xuất lớn nữa chứ!”
Cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117784/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.