Phùng Xuân Ny nhìn cô, nhướng mày.
“Em đúng là người tốt tính thật. Chị mà là em, chắc chẳng để yên đâu!”
Nói xong, cô lại hớp thêm một ngụm trà sữa, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
“À mà, cái món này vừa là trà vừa là sữa, mà mùi vị đúng là ngon thật đấy. Em đúng là giỏi nghĩ ra những món lạ.”
Khương Ngư cười nhẹ:
“Cách làm món này đơn giản lắm. Để em chỉ cho chị, sau này chị có thể làm cho bọn nhỏ uống thử.”
Phùng Xuân Ny xua tay, cười lớn:
“Thôi đi! Sữa với lá trà này đắt lắm. Làm cho bọn nhỏ, có khi tốn cả gia tài!”
“Vậy thì lúc nào rảnh cứ qua đây, em làm cho mà uống.”
Sau khi Phùng Xuân Ny rời đi, Khương Ngư bế Tiểu Hắc – chú chó cưng của mình – lên. Dạo gần đây, cậu chàng lớn nhanh trông thấy.
“Mày cũng muốn uống trà sữa à?” Khương Ngư bật cười khi thấy Tiểu Hắc nhìn chăm chăm vào cốc trà sữa trên bàn.
“Không được đâu, chó con không uống được mấy thứ này. Mày chỉ uống sữa thôi nhé.”
Nói rồi, cô rót cho Tiểu Hắc một bát sữa tươi. Nhưng đúng lúc đó, Hoắc Diên Xuyên bước vào nhà. Anh vừa nghe loáng thoáng liền hỏi:
“Gì thế? Thằng nhóc này muốn uống trà sữa à?”
Khương Ngư ngẩng lên, nhìn anh cười:
“Ừ, nhưng không được. Trà sữa đâu phải dành cho chó con.”
“Trà sữa? Cái gì thế?” Hoắc Diên Xuyên tò mò, nhìn về phía chiếc cốc trên bàn.
“Anh chưa nghe đến bao giờ à? Đây là món em mới nghĩ ra, vừa có trà, vừa có sữa, uống rất ngon.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117785/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.