Mà quan trọng nhất, đồ ăn do Khương Ngư nấu, cậu lại càng thích.
Trong lúc ăn, Tân Dã đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút nghi hoặc:
"Những người kia bán rẻ hơn, có phải muốn ép chị phải hạ giá không?"
Đây là lần đầu tiên cậu nói một câu dài như vậy. Khương Ngư có hơi bất ngờ, nhưng cũng khẽ gật đầu, biết cậu rất thông minh, liền giải thích:
"Cùng bán đồ kho, nguyên liệu cũng chẳng khác nhau là bao. Nếu giá rẻ hơn, chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách hơn."
"Nhưng chị nói không hạ giá."
"Ừm, đúng vậy. Thực ra món này vốn dĩ đã là lãi ít nhưng bán chạy. Chúng ta cũng chẳng lời được bao nhiêu, bởi vì nguyên liệu chị chọn đều là loại tươi mới nhất trong ngày, gia vị cũng là hàng tốt. Như ruột heo chẳng hạn, sơ chế đã phiền phức lắm rồi.
Nếu chị hạ giá, lỡ như hai tiệm kia lại tiếp tục giảm thấp hơn nữa, chẳng lẽ chị lại phải hạ tiếp? Thế thì chẳng mấy chốc mà lỗ vốn.
Chị đoán bọn họ muốn dùng giá thấp để gây áp lực, đẩy chúng ta ra khỏi thị trường. Đến khi không còn ai cạnh tranh nữa, họ sẽ độc quyền và tăng giá lại. Đây chính là lũng đoạn.
Nhưng muốn làm vậy, thì điều kiện tiên quyết là hương vị phải ngang ngửa hoặc không quá kém xa. Lúc nãy khách hàng đã nói rồi, đồ của hai quán đó ăn không ra gì. Chị rất tự tin vào tay nghề của mình, thế nên, chúng ta cứ giữ nguyên giá bán."
Khương Ngư chưa từng học qua các khóa kinh doanh hay quản lý tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117894/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.