Cuối cùng, Khương Ngư dùng cái bàn trong phòng khách, kê tạm cho Tân Dã một chỗ ngủ. Cô trải lên đó đệm và ga giường mới tinh.
"Những thứ này chị mới mua, chưa ai dùng, sạch sẽ lắm. Nhà thì nhất thời chưa thể sửa ngay, nhưng mấy hôm nữa, chị sẽ tìm thợ mộc làm cho em một cái giường. Còn nữa, chị sẽ làm một tấm rèm ngăn lại, dù sao em cũng là con trai, cũng nên có chút riêng tư."
Tân Dã không biết "riêng tư" nghĩa là gì. Suốt mười ba năm qua, cậu chưa từng có thứ gọi là riêng tư.
Nhưng bây giờ, Khương Ngư lại cho cậu điều đó.
"Đúng rồi, mai chị đưa em đi mua mấy bộ quần áo."
Khương Ngư vừa nói vừa ngắm gương mặt Tân Dã, vẻ như khá hài lòng.
Tân Dã theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình:
"Mặt em... có gì lạ sao?"
"Không lạ, rất đẹp. Mai đi mua quần áo cho em, thay đổi chút. Em chưa từng nghe à? Người ta bảo, lúc mang thai nên nhìn người xinh đẹp nhiều, như thế con sinh ra mới đẹp."
Tân Dã chưa từng nghe qua kiểu "ngụy biện" này.
Cậu cũng không nghĩ mình đẹp, nhưng nếu Khương Ngư nói vậy, cậu cũng chẳng phản đối.
Dù sao, cô nói cái gì thì chính là cái đó. Cậu không có ý kiến.
"Mấy ngày nay, em chịu khó một chút nhé."
"Thế này đã tốt lắm rồi."
Tân Dã đáp nhẹ nhàng.
Khương Ngư nhìn cậu, bĩu môi nói:
"Đúng là đứa nhóc kỳ cục."
Nói rồi, cô xoay người về phòng.
Tân Dã nằm xuống chiếc giường tạm bợ của mình, thả lỏng cơ thể.
Bên ngoài yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117897/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.