Hoắc Diên Xuyên lái xe suốt cả đêm, đưa Nhạc Hồng Linh đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong, nhẹ giọng nói:
"Không phải rắn độc, chỉ là vết cắn ngoài da và chân bị trật, cần nghỉ ngơi một thời gian."
Nghe vậy, anh gật đầu, xoay người định rời đi.
Nhưng Nhạc Hồng Linh đột nhiên gọi anh lại, giọng yếu ớt:
"Diên Xuyên, anh ở lại với em một lát được không? Em ở đây một mình, em sợ lắm…"
Anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói:
"Tôi sẽ tìm hộ lý chăm sóc cô."
Nhạc Hồng Linh cắn môi, rồi đột nhiên thốt lên:
"Anh không muốn biết tình hình của Trường An sao? Đứa trẻ đó… là con của người kia để lại."
Câu nói này khiến Hoắc Diên Xuyên khựng lại. Sắc mặt anh trầm xuống, đứng im vài giây, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống ghế.
Nhạc Hồng Linh thấy vậy, trong lòng đắc ý nở nụ cười.
Trưa hôm sau, khi Hoắc Diên Xuyên rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị quay lại núi Thanh Nguyệt, thì chợt nghe thấy tiếng la hét ồn ào từ ngoài cửa:
"Nhường đường! Mau nhường đường!"
Anh không để tâm lắm, cho đến khi nghe thấy y tá ở quầy lễ tân bàn tán:
"Trời ơi, lại động đất rồi! Núi Thanh Nguyệt còn bị sạt lở đất, có nhiều người bị thương lắm… Nghe nói có người mất tích!"
Tim Hoắc Diên Xuyên như bị ai bóp nghẹt.
Anh nhớ lại sáng nay khi đứng trong phòng bệnh, từng cảm nhận được mặt đất rung lắc dữ dội. Nhưng lúc đó anh không để ý…
Bây giờ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Khương Ngư vẫn còn ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117983/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.