Cô ta đã quan sát kỹ, Hoắc Diên Xuyên rõ ràng có tình cảm với người phụ nữ này. Điều đó khiến cô ta vô cùng khó chịu. Trước đây, cô ta từng có suy nghĩ trực tiếp loại bỏ Khương Ngư, nhưng sau khi cân nhắc lại, cô ta biết cách làm này quá liều lĩnh. Suy cho cùng, người sống vĩnh viễn không thể tranh giành với người chết.
Vậy nên, ép Khương Ngư tự mình rời đi mới là phương pháp an toàn và hiệu quả nhất.
Chuyến du lịch lần này chính là cơ hội hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, khóe môi Nhạc Hồng Linh khẽ nhếch lên, cô ta tựa lưng vào ghế, cười nhẹ một tiếng. Cô ta không giống những cô gái ngây thơ, vì một người đàn ông mà hao tâm tổn sức, nhưng nếu là Hoắc Diên Xuyên, vậy thì đáng.
Không chỉ vì thế lực phía sau nhà họ Hoắc, mà bởi vì chính con người anh ta.
Nhạc Hồng Linh không che giấu ánh mắt của mình, nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên.
Hoắc Diên Xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô ta, trong lòng dâng lên một tia phiền chán, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Anh không muốn để Nhạc Hồng Linh nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của mình.
Nghĩ đến người đang ngồi phía sau, suốt quãng đường dài không nói một lời, Hoắc Diên Xuyên cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng ngay trước mặt Nhạc Hồng Linh, anh lại không tiện quay lại nhìn cô.
May mắn thay, sau mấy tiếng đồng hồ, bọn họ cuối cùng cũng đến được chân núi Thanh Nguyệt.
"Đến rồi, xuống xe đi."
Nhạc Hồng Linh cười rạng rỡ, giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117991/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.