Thấy cô xấu hổ đến mức không biết để tay vào đâu, Hoắc Diên Xuyên phì cười. “Được rồi, anh không trêu em nữa. Anh nhắm mắt, được chưa?”
Khi anh thực sự nhắm mắt lại, Khương Ngư nhanh chóng thay quần áo. Xong xuôi, cô đứng thẳng dậy, hắng giọng. “Xong rồi, anh mở mắt đi.”
Hoắc Diên Xuyên nhướng mày nhìn cô, không kìm được nụ cười. “Em sốt sắng thế làm gì? Nhìn em đỏ mặt thế kia, tối qua không biết ai còn…”
“Hoắc Diên Xuyên! Anh mà còn nói nữa là em không thèm nói chuyện với anh đâu!”
Anh khẽ cười thành tiếng, bước xuống giường. Trong lúc mặc quần áo, ánh mắt anh cố tình như muốn trêu đùa cô: “Nhìn thoải mái đi, anh không ngại đâu.”
Cơ thể Hoắc Diên Xuyên đúng là hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật. Anh không gầy nhưng lại săn chắc, bờ vai rộng, cơ bụng rõ nét, đôi chân dài cân đối. Dù cố gắng không để lộ vẻ tò mò, Khương Ngư vẫn không nhịn được lén liếc nhìn.
Dường như nhận ra hành động nhỏ này, Hoắc Diên Xuyên bật cười, đầy vẻ tự đắc. “Hài lòng chứ? Nếu cần, anh có thể để em ngắm kỹ hơn.”
“Anh đúng là mặt dày quá!” Khương Ngư bĩu môi, quay mặt đi.
Sau khi thay đồ, Hoắc Diên Xuyên không quên chuẩn bị nước ấm, còn chu đáo giúp cô rửa mặt. Đến bữa sáng, anh thậm chí còn tự tay nấu và đút cô ăn.
“Em tự ăn được, có phải gãy tay đâu!” Khương Ngư lườm anh, cố tránh ánh mắt ân cần của anh.
“Nhóc con, đừng cố mạnh mẽ. Tối qua thế nào? Có đau không?” Anh hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118112/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.