Anh biết về Chu Dã, đứa con riêng của nhà họ Chu. Nhưng ánh mắt của cậu thiếu niên kia rất kỳ lạ—như thể quen biết anh, lại mang theo sự phẫn nộ khó hiểu.
Nhưng anh có thể khẳng định, mình chưa từng gặp cậu ta bao giờ.
Hoắc Diên Xuyên nhanh chóng dời mắt đi, không muốn dây dưa với thiếu niên kia. Nhưng ngược lại, Chu Dã thì không dễ dàng bỏ qua.
Ban đầu, cậu còn chưa chắc chắn, nhưng sau khi nghe Chu Hoa Thiên nói vậy, cậu lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Giọng cậu lạnh lùng, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Đừng động đến Khương Ngư và A Ly.”
Chu Hoa Thiên nghe thấy giọng điệu đe dọa của con trai mình, không những không tức giận mà còn bật cười.
“Mày còn dám lên mặt với tao nữa à? Mày nghĩ mày là ai? Nếu tao thật sự muốn ra tay, mày có thể làm gì được tao?”
Chu Dã không hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên đáp:
“Ông có thể thử. Hơn nữa, ông đã có con trai rồi mà vẫn còn tìm tôi về. Tôi nghĩ là ông khá hài lòng với tôi. Tôi có thể làm việc cho ông, nhưng ông không được đụng đến bọn họ.”
Chu Hoa Thiên cười lạnh:
“Tao cũng không ngu đến mức ấy. Mày nghĩ tao là mày chắc?”
Ông ta phất tay, quay sang Trần Tuấn:
“Đi thôi. Tôi thấy thằng nhóc ngu xuẩn này cũng có thể tự mình ứng phó được rồi.”
Nói xong, ông ta thật sự dẫn Trần Tuấn rời đi.
Chu Dã cũng chẳng thèm để ý.
Cậu phải bảo vệ tốt Khương Ngư và A Ly, bằng mọi giá. Nếu ai dám làm tổn thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1194760/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.