"Hừ, lũ sói con các ngươi, ngu xuẩn y hệt người đàn bà không biết sống chết kia. Nhưng phải công nhận, gương mặt này lớn lên cũng không tệ… Dĩ nhiên, so với ta thì vẫn còn kém một chút."
"Nói ít thôi, rốt cuộc các người muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không đi!"
Chu Hoa Thiên lườm cậu một cái, thủ hạ lập tức châm một điếu xì gà, đặt vào tay ông ta.
Ông ta hít một hơi, rồi nhả ra một làn khói trắng, cố tình phả thẳng vào mặt Tân Dã.
Cậu nhíu mày, khó chịu quay mặt sang hướng khác.
"Đứa con trai ngu xuẩn, con nghĩ con có tư cách cò kè mặc cả với ta sao?"
Tân Dã nhìn thẳng vào ông ta, trong mắt là sự không cam tâm cùng phẫn nộ.
Chu Hoa Thiên chỉ bật cười.
"Đúng, ta biết con có sức mạnh hơn người, có thể đánh, cũng học được không ít chiêu trong sàn đấu ngầm. Nhưng trước mặt ta, những thứ đó chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Ở bên cạnh ta, chắc hẳn con cũng cảm nhận được, những kẻ xung quanh ta không hề tầm thường."
Ngữ điệu của ông ta vẫn thản nhiên, nhưng mỗi lời nói đều như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Tân Dã.
"Cho nên, đừng phí sức vô ích. Hay là, con muốn ta động đến người phụ nữ và đứa trẻ kia?"
Tân Dã nghiến răng, cả người run lên vì tức giận.
"Rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông và sàn đấm bốc ngầm không phải là cùng một phe sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Chu Hoa Thiên cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Thứ hạng bẩn thỉu như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1194783/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.