Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp tràn qua lồng ngực cậu.
Niềm vui nhỏ bé nhưng quý giá này, cậu sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Tân Dã nhẹ nhàng áp bao lì xì lên ngực, rồi cẩn thận cất đi như một món báu vật.
Khi ấy, cậu vẫn chưa biết rằng, rất lâu về sau, trong những tháng ngày cô độc lạnh lẽo và đầy toan tính, chính những ký ức ấm áp này sẽ trở thành thứ duy nhất giúp cậu kiên cường vượt qua.
Nhà họ Hoắc ở Kinh Thị cũng tưng bừng đón Tết. Trường An, từ khi trở về nhà họ Hoắc, lần đầu tiên nhận được bao lì xì đỏ rực.
Ông cụ Hoắc là người đầu tiên mừng tuổi, sau đó đến Tống Phương và những người khác. Ngay cả Hoắc Diên Xuyên cũng đưa một bao lì xì.
Hoắc Tú Tú đứng bên cạnh, mắt sáng rỡ, không kìm được tò mò.
"Anh hai, có phải anh chuẩn bị hai bao lì xì không? Một cái cho Trường An, còn cái kia là của em đúng không?"
Hoắc Tú Tú đang ở tuổi thích chưng diện, chỉ mong có nhiều tiền để mua quần áo mới, đi chơi với bạn bè. Nhưng cô bé chưa kịp vui mừng thì Hoắc Diên Xuyên đã thẳng thừng đáp:
"Không phải."
Nói rồi, anh cất chiếc bao lì xì còn lại đi, không để lộ một chút cảm xúc nào.
Hoắc Tú Tú bĩu môi đầy thất vọng, nhưng lại không nhịn được thắc mắc. Trong nhà chẳng còn ai đủ nhỏ tuổi để nhận lì xì. Người thân, bạn bè cũng chẳng phải kiểu người mà Hoắc Diên Xuyên bận tâm. Nếu vậy, bao lì xì kia là dành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1194804/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.