Cậu không nói cụ thể thêm, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Trần Tư Nguyệt chấn động.
"Sao nó lại làm vậy chứ?" Bà ta siết chặt tay, giọng nói run rẩy. "Nghiên Tuyết sao có thể kích động đến mức đó? Không được, dì phải đi gặp nó! Cha mẹ cháu nói sao? Dù sao nó cũng là con gái họ nuôi nấng bao nhiêu năm qua!"
"Dì Nguyệt…"
Tống Ngọc Hàn nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Trần Tư Nguyệt bỗng sững người.
Lời nói của bà ta vừa dứt, cậu đã nhìn thấu điểm mấu chốt.
"Vậy cháu đến đây là có chuyện gì?" Bà ta chậm rãi hỏi, ánh mắt thoáng có chút đề phòng.
Tống Ngọc Hàn nhìn bà ta thật lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng.
"Bởi vì chị Nghiên Tuyết muốn cháu cứu chị ấy."
Trần Tư Nguyệt thoáng nhíu mày.
Cậu tiếp tục:
"Chị ấy nói nếu cháu không cứu chị ấy… nếu chị ấy vào tù, thì cháu cũng sẽ không có kết cục tốt."
Bàn tay Trần Tư Nguyệt bất giác siết chặt lại.
"Chị ấy bảo, chúng cháu giống như hai con châu chấu trên cùng một sợi dây."
Nhịp tim Trần Tư Nguyệt đập mạnh một cái.
Tống Nghiên Tuyết đúng là đã quá nóng vội rồi. Sao lại nói với Tống Ngọc Hàn những lời đó?
Bà ta hít sâu một hơi, cố giữ cho sắc mặt bình tĩnh.
"Vậy… nó nói với cháu chuyện gì?"
Lần này, Tống Ngọc Hàn không còn do dự nữa.
Cậu nhìn thẳng vào bà ta, từng chữ rõ ràng:
"Chị Nghiên Tuyết nói… cháu là con của dì và cha."
Cậu dừng lại một nhịp, rồi hỏi:
"Đây là sự thật sao, dì Nguyệt?"
Sắc mặt Trần Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1285693/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.