Giang Hành đứng lên, đánh giá Hạ Vĩnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Được, đẹp trai.”
Hạ Vĩnh Ngôn:……
Cũng không phải đứng dậy khen một câu “đẹp trai” là không có lệ.
Hạ Vĩnh Ngôn xoay người ra cửa, đến công viên: nơi đã hẹn trước với đối tượng xem mắt.
Nhưng đang đi, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ, ngày thường doanh trưởng Giang không dễ dàng ca ngợi người khác, vừa rồi nói mình đẹp trai, hẳn là đẹp trai thật đúng không?
Hạ Vĩnh Ngôn đắc ý, bước đi nhanh hơn.
Công viên trên hải đảo có hoàn cảnh tuyệt đẹp, Hạ Vĩnh Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đối tượng xem mắt đến.
Bên ngoài công viên, La Cầm đi cùng bạn trung học Cố Tú Nhã đến xem mắt.
“Mình nghe người giới thiệu nói, đối phương là một vị quân nhân. Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa đặc biệt dí dỏm hài hước.” Cố Tú Nhã nói, “Nhưng thật ra mình không muốn làm người nhà của quân nhân, cảm giác chức nghiệp quân nhân này tuy rằng vinh quang, được người chú ý, nhưng có nguy hiểm nhất định.”
“Ý tưởng này của cậu, giác ngộ không đủ nha.” La Cầm nói.
Cố Tú Nhã ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là nhà thím của mình có một người họ hàng, là người nhà của quân nhân, mấy năm trước chồng thím ấy bị thương nặng trên chiến trường, ở nhà dưỡng thương nhiều năm, cuối cùng vẫn là rời đi. Đả kích này quá tra tấn người nhà, mình có chút sợ hãi. Nhưng người giới thiệu là bạn của mẹ mình, người đó khen đối phương đến nỗi người như đối phương chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2698936/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.