Lũ trẻ cực kỳ ghen tị với nhà đoàn trưởng Giang có một chiếc tivi lớn như vậy, vừa định quấy khóc, chưa kịp khóc thì miệng đã bị bịt lại.
“Đòi kem thì được, nước cam cũng được, nhưng đòi tivi? Thì phải xem điều kiện nhà mình thế nào chứ!”
“Tại sao nhà bọn họ có thể mua được?”
"Bà nghĩ xem, nhà bọn họ có một cựu thủ trưởng, một đoàn trưởng, một đồng chí công an, còn có một sinh viên đại học nhận trợ cấp nữa!"
"Chưa biết chừng hai tháng nữa, nhà bọn họ còn có thêm một sinh viên đại học, cuộc sống thật là…"
Giang Kỳ nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài, đặc biệt là câu cuối cùng.
Tại sao lại cứ nói trúng vào chỗ đau của cậu ấy vậy?
Nhưng bây giờ cậu ấy chẳng thèm quan tâm đến chuyện thi đại học nữa, nhà đã có tivi rồi mà!
"Giang Kỳ vừa nói gì ấy nhỉ?" Ninh Kiều hỏi nhỏ, "Cho dù là đồ ăn ngon, trò chơi hay thức uống, em ấy đều không vui nổi?"
"Thế này không vui sao?" Giang Hành đáp lại.
Ông nội Giang và Giang Quả Quả cười vang.
Giang Kỳ giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nghịch chiếc tivi mới mua.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn.
Lũ trẻ đẩy nhau, cuối cùng được cha chúng cõng lên vai để xem tivi.
Ông nội Giang quay đầu lại nhìn một cái, hắng giọng nói: "Đem ra sân cho mọi người cùng xem đi!"
Ánh mắt mọi người trong sân sáng lên như đèn pha.
Cựu thủ trưởng vẫn là cựu thủ trưởng.
Tầm nhìn thật rộng!
——————————————
Mùa hè này, nhà họ Giang trở thành tâm điểm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2699144/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.