Phạm Chấn Quốc bàng hoàng.
Giang Hành hỏi: "Ông đã gặp Yểu Yểu ở đâu?"
"Hơn một năm rồi." Phạm Chấn Quốc nói, "Tôi quên rồi."
Giang Hành đứng dậy.
Anh nhìn Phạm Chấn Quốc, lặp lại: "Ông đã gặp Yểu Yểu ở đâu?"
"Tôi thật sự quên rồi." Phạm Chấn Quốc nói, "Đã lâu như vậy rồi."
"Trẻ con không thể vô cớ xuất hiện trên đường phố." Giang Hành bình tĩnh nói, "Là bị lạc, hay bị bắt cóc?"
Ánh mắt anh lạnh lùng, khi nhận thấy biểu hiện rõ ràng của sự lúng túng của Phạm Chấn Quốc, từng bước ép sát.
Phạm Chấn Quốc lùi lại một bước.
Giang Hành nghiêm giọng chất vấn: "Ông đã bắt cóc Yểu Yểu?"
"Tôi không có."
"Hay là mua cô bé từ tay bọn buôn người?" Ninh Kiều ngước mắt.
"Tôi không..."
"Nói." Giang Hành nắm lấy cổ áo Phạm Chấn Quốc, ánh mắt lạnh lùng.
"Chúng tôi không có." Phạm Chấn Quốc không thể giãy ra, mặt đỏ tía tai, "Yểu Yểu là con gái, con gái không bán được giá cao, hơn nữa chúng tôi là người làm việc đàng hoàng, sao có thể buôn bán trẻ con? Chúng tôi nhặt được cô bé ở trên đường."
Ninh Kiều quay đi.
"Cô đi đâu?" Phạm Chấn Quốc giật mình.
Tay Ninh Kiều đặt lên tay nắm cửa phòng làm việc.
"Lời biện minh thật thú vị." Ninh Kiều nói, "Để đồng nghiệp của ông cùng nghe thử."
Tay cô nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Ánh mắt của Phạm Chấn Quốc chăm chú nhìn, mỗi giây trôi qua đều trở nên đặc biệt dài.
"Cạch" một tiếng, Ninh Kiều mở cửa.
"Tôi nói." Phạm Chấn Quốc bất lực nhắm mắt lại, "Cô hãy đóng cửa lại, đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2699171/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.