“Không có kết quả chính là kết quả tốt nhất!” Diệp Gia cuống quýt bổ sung nói: “Đúng không?”
Trình Ngộ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Sông Lạc Nhan mênh mông rộng lớn như thế, nước còn chảy xiết rất mạnh, quanh co uốn khúc, nhiều thác và vách núi, rơi vào con sông kia thì e rằng không còn mẩu xương...”
Diệp Gia đột nhiên trừng mắt hắn, nghiến răng, trầm giọng gằn từng chữ một: “Tôi cấm anh nói từ đó!”
“Em còn muốn dối lòng mình đến bao giờ!” Cảm xúc của Trình Ngộ bị kích động: “Anh ta không chỉ rơi xuống sông Lạc Nhan, mà còn bị kẹt trong xe, từ vách núi cao như vậy rơi xuống, thì Diệp Gia, em dùng đầu suy nghĩ kỹ càng đi, em thấy có chiếc xe nào lăn từ vách núi xuống mà người bên trong còn có thể sống chưa?”
“Có thể sống! Xe rơi xuống nước thì còn có thể sống!” Bàn tay đang cầm túi xách của Diệp Gia run rẩy không ngừng, lẩm bẩm nói: “Nếu tìm không thấy xác thì tức là anh ấy vẫn còn sống!”
“Lúc tìm thấy xác chiếc xe ô tô thì nó đã bị biến dạng hoàn toàn rồi...”
“Thi thể bị cuốn trôi theo dòng nước rồi trôi vào sông Trường Giang, thì làm sao có thể tìm thấy cơ chứ.”
Diệp Gia đã không còn nghe lọt tai những lời mà Trình Ngộ nói.
“Giả dụ anh ta còn sống thì vì sao hơn một năm nay lại bặt vô âm tín, chẳng lẽ anh ta không nhớ em, không nhớ các con của hai người?”
“Anh đừng nói nữa!” Diệp Gia bịt lại lỗ tai, sụp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-dang-tiec-em-phai-chiu-trach-nhiem-ve-anh/1089160/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.