Lúc này, Xích Thủy đã đến giữa chiến trường, lửa đỏ quanh mình cuồn cuộn lay động hệt như sóng biển nhấp nhô bất định, trông thật chói mắt.
Nhìn quanh một vòng, Xích Thủy nói:
- Trước đây, mọi người vẫn luôn bảo vệ cho ta, bây giờ, đến lượt ta đi bảo vệ cho mọi người.
Xích Hà nghe vậy đau thương vô cùng, vẻ mặt thương tang nói:
- Xích Thủy, muội thật tốt, chúng ta vinh danh nhờ muội đó.
Xích Kim, Xích Quang, Xích Vân đồng thanh quát to để biểu đạt sự đau thương trong lòng.
Mỉm cười gật đầu, Xích Thủy nói:
- Sinh mạng vĩnh hằng đối với chúng ta là một loại cô độc, mọi người phải cao hứng cho muội, chứ đừng lấy làm đau khổ.
Quay đầu nhìn lại, Xích Thủy ngang nhiên bước lên, ánh mắt lập tức đỏ rực.
Thời khắc này, Xích Thủy dùng sự kiên cường thay thế cho đau khổ, ánh mắt lạnh lùng như băng có mấy phần giết chóc. Cảm nhận được sát khí trên người của Xích Thủy, Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Báo, Ám Mị Ưng Điêu tỏ ra vô cùng nóng nảy, bắt đầu liều mạng giãy dụa, ý đồ muốn trốn khỏi cái khe hẹp này. Xích Vân, Xích Quang, Xích Hà, Xích Kim tâm tình nặng nề, vào thời điểm quan trọng này làm sao bọn họ để cho địch nhân chạy thoát được?
Quan sát tình hình giao chiến, Xích Thủy phân tích qua một lượt tình trạng của bản thân, trong lòng biết mạng của mình cũng không còn lâu, lập tức không còn do dự nữa, vừa chầm chậm giơ cao tay phải, vừa trầm giọng nói:
- Có thể chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-hau-truyen/2575875/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.