Nhuế Vĩ mỉm cười :
- Thì ra Sử Bất Cựu đây mà! Chả trách các vị biết chỗ ở của Dược Vương Gia!
Sử Bất Cựu nghênh mặt hỏi :
- Sư thúc ta đâu?
Nhuế Vĩ đáp :
- Một ngày cách đây nửa năm, Dược Vương Gia ra đi, lúc ly khai, lão nhân gia không nói định hướng.
Sử Bất Cựu hừ lạnh :
- Ngươi nói láo! Nhất định sư thúc ta có mặt tại đây.
Nhuế Vĩ bình tĩnh đáp :
- Tại hạ lừa các hạ làm gì? Thật sự Dược Vương Gia vắng mặt từ lâu rồi.
Sử Bất Cựu hỏi :
- Ngươi còn nhớ chúng ta cách biệt bao lâu rồi chăng?
Nhuế Vĩ điềm nhiên :
- Hơn hai năm rồi!
Sử Bất Cựu bật cười hắc hắc :
- Đúng vậy! Hai năm đã qua, ngươi vẫn còn sống, nếu không có sư thúc ta, làm gì có việc đó? Như vậy là sư thúc ta không hề vắng mặt!
Y quay mặt hướng về chiếc kiệu, tiếp :
- Bịnh của tiểu thơ, chỉ có một mình sư thúc lão phu chữa được lành mà thôi, tiểu tử này khoác lác hoang đường, giấu quanh giấu quẩn, tiểu thơ cứ bảo Câu Hồn Sứ Giả giáo huấn hắn một phen cho hắn biết khổ, có vậy hắn mới nói thật!
Biết mình không là đối thủ của Nhuế Vĩ, Sử Bất Cựu kêu gọi đến hai lão nhân, chứ tự y không dám ra tay.
Lão nhân áo gai, là Câu Hồn Sứ Giả, lão nhân áo bố, là Đoạt Phách Sứ Giả.
Bệnh nhân từ trong kiệu cất giọng nhu nhược thốt vọng ra :
- Thật sự, sư phụ của công tử vắng mặt?
Nhuế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-lao-kiem/1569013/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.