Câu Hồn Sứ Giả thấp giọng hấp tấp hỏi :
- Cho y đi theo thật sao tiểu thơ?
Đoạt Phách Sứ Giả tiếp nối :
- Đảo chúa nghiêm cấm người ngoài vào đảo, xin tiểu thơ hãy nghĩ lại.
Diệp Thanh thở dài :
- Y cứu mạng tôi, các vị thúc thúc còn có thể cho y là người ngoài được sao?
Đoạt Phách Sứ Giả lo lắng :
- Nhưng Đảo chúa chưa chấp thuận, lão phu làm sao yên lòng được? Nếu Đảo chúa trở mặt, bất chấp ân nghĩa, thì có phải là tiểu thơ hại họ chăng?
Chính Diệp Thanh cũng không tin chắc là phụ thân nàng chiều ý nàng.
Nàng cúi đầu, trầm tư một lúc, đoạn ngẩng mặt lên, cương quyết đáp :
- Nếu phụ thân bắt tội, tôi sẽ cực lực bênh vực họ, không để cho họ bị hại.
Chẳng lẽ gia phụ nỡ đoạn tình cha con?
Vừa lúc đó, một bóng trắng từ bên ngoài lao vút vào phòng rơi xuống nền, kêu bịch một tiếng lớn. Diệp Thanh nhìn xuống, kinh hãi kêu lên :
- Ngọc Nô!
Ngọc Nô là một trong bốn nàng áo trắng.
Đoạt Phách Sứ Giả lướt tới, nâng nàng lên, nhận ra nàng bị ba mũi kiếm đâm trúng nơi ngực, máu thấm ướt áo. Tình trạng của nàng cực kỳ nguy ngập.
Tuy nhiên, nàng chưa hôn mê. Đoạt Phách Sứ Giả hỏi gấp :
- Việc gì thế?
Ngọc Nô ú ớ :
- Bảy... bảy... người...
Đoạt Phách Sứ Giả hỏi dồn :
- Bảy người nào?
Nhưng, Ngọc Nô chỉ thốt được mấy tiếng đó, rồi nấc hơi lên, long ngược mắt, rúm người, rồi tắt thở.
Câu Hồn Sứ Giả hét :
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-lao-kiem/1569014/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.