Diệp Thanh đang nằm trên bãi cát, uể oải đứng lên cười đáp :
- Khách của tôi đó đại thúc ạ!
Lão nhân thoáng biến sắc, hỏi nhỏ Đoạt Phách Sứ Giả đứng bên cạnh :
- Có được sự chấp thuận của Đảo chúa chưa?
Đoạt Phát Sứ Giả lắc đầu :
- Đảo chúa chưa hay biết gì cả.
Diệp Thanh bước tới. Lão nhân làm lễ ra mắt rồi cất giọng khàn khàn thốt :
- Khách của tiểu thơ không xuống thuyền được!
Diệp Thanh đáp :
- Họ là những người có ơn cứu mạng tôi, họ đến Ma Quỷ đảo vì có việc thỉnh cầu nơi gia phụ thì bằng lòng cho họ xuống thuyền, đại thúc đừng cản trở.
Lão nhân lộ vẻ khó khăn :
- Nhưng Đảo chúa...
Diệp Thanh chận lời :
- Gia phụ có thái độ gì tôi chịu trách nhiệm!
Lão nhân chẳng biết làm sao hơn, đành tuân lời nàng để cho bọn Nhuế Vĩ xuống thuyền.
Lúc đó Nhuế Vĩ, Lâm Quỳnh Cúc, Giản Hoài Quyên cũng đã đứng lên. Lâm Quỳnh Cúc hỏi :
- Họ nói gì với nhau đó đại ca?
Nhuế Vĩ đáp :
- Lão nhân không cho bọn ta xuống thuyền, song Diệp Thanh tác chủ quyết để cho bọn ta xuống thuyền.
Câu Hồn Sứ Giả đứng cạnh chàng, nghe chàng nói thế hết sức kinh hãi, thầm sợ thính giác của chàng rất tinh diệu, Diệp Thanh và lão nhân đứng cách chàng rất xa thế mà chàng nghe rõ cuộc đối thoại của họ không sót một lời.
Nhuế Vĩ tiếp :
- Lão nhân không thể không đáp ứng. Vậy chúng ta chuẩn bị xuống thuyền.
Lâm Quỳnh Cúc nắm tay Giản Hoài Quyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-lao-kiem/1569015/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.