Tôi ngồi dậy, chỉ lảm thấy đầu đau đớn, sờ một cái, đã chảy máu rồi!
“Mẹ!” Thiểm Thiểm đứng bên cạnh thấy tôi bị ngã, lập tức chạy tới.
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm gọi, Mưu Lan Tích đang kích động đuổi người bỗng đứng lại, bà nhìn Thiểm Thiểm, cũng không đuổi theo người kia nữa, từng bước đến gần Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm chạy về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích đang đi tới, dang rộng cánh tay nói: “Bà không được lại đây, con sẽ không cho bà làm mẹ bị thương.”
Mưu Lan Tích nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt ngây dại, nhìn thấy bà như vậy, tôi bị dọa sợ rồi.
Chỉ sợ bà mất khống chế làm Thiểm Thiểm bị thương.
Dù sao sức bà lớn, cú đẩy vừa rồi kia, một chút tôi cùng không chống đỡ được.
Nếu như bà đánh Thiểm Thiểm, khẳng định…
Tôi nhanh chóng ôm Thiểm Thiểm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích, nói: “Dì… Dì Mưu, Dì bình tĩnh, bình tĩnh! Con là con gái dì, Thiểm Thiểm là cháu ngoại dì, dì không thể làm hại nó.”
Nghe thấy lời tôi nói, Mưu Lan Tích đột nhiên đứng lại.
Bà nhìn chằm chằm hai người chúng tôi, nửa ngày sau mới noi: “Con gái? Cháu ngoại?”
Tôi nói xong liền hối hận, với tình trạng bây giờ của Mưu Lan Tích, tôi nói những thứ này, sợ là bà không chịu được.
Thiểm Thiểm đứng ở đó không nói gì.
Lúc này, Mưu Đạo Sinh cuối cùng cũng đi ra, nhìn thấy chúng tôi, nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy? Ngủ trưa một chút đã ầm ĩ thế này?”
“Ông Mưu, người này đánh mẹ con!” Thiểm Thiểm lập tức chạy tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/428288/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.