Thẩm Dũng đáp: "Ý tôi là, tôi và lão Chu đều cho rằng, một đứa bé mười lăm tuổi không thể tự làm chuyện này. Chắc chắn có người đứng sau xúi giục, muốn chiếm đoạt tiền sính lễ!"
Lời vừa dứt, dân làng lập tức phản đối: "Gì chứ, con gái anh không chịu nổi anh, cầm tiền bỏ đi, anh không tự xem lại mình, lại đi nghi ngờ chúng tôi?"
"Anh nghi ngờ có người xúi Thiên Ân vì hai nghìn sính lễ? Thẩm Dũng, ăn nói phải có chứng cứ!"
"Hay anh đã nghi ngờ ai rồi, cứ nói thẳng đi!"
Thẩm Dũng thấy dân làng tức giận vì lời mình, trong lòng càng đắc ý. Những lời này hắn đã nghĩ từ lâu, nhưng không dám nói vì sợ mất lòng. Nhưng giờ là thời điểm thích hợp.
Thấy vài người ghét hắn đã đứng dậy như muốn đánh nhau, Thẩm Dũng nói: "Đây không phải lời tôi, mà là lão Chu nói! Mọi người nghĩ xem, nếu là lão Chu, chờ cả đời chuẩn bị cưới vợ, đưa sính lễ xong thì cô dâu biến mất, tiền mất tật mang, ai chịu nổi?!"
Thẩm Dũng tiếp tục nói: “Tôi là người làng Phúc Thủy, tất nhiên tôi không nghi ngờ mọi người, nhưng lão Chu chắc chắn sẽ đến đòi giải thích. Thẩm Dũng này, không có tiền, chỉ có một mạng sống, lão Chu muốn làm gì tôi cũng không sao, chỉ sợ liên lụy đến mọi người, vậy thì lương tâm tôi thật khó yên…”
Dân làng nghe vậy liền hỏi: “Ý anh là, lão Chu không cưới được vợ, sẽ chống lại cả làng Phúc Thủy của chúng ta?”
“Chống lại thì không đến nỗi, chỉ hy vọng mọi người giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/2771767/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.