"Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu... Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nắm lấy tay cậu, ngay cả khi cậu chủ động cô cũng e dè né tránh, cô chưa bao giờ ôm cậu, bờ vai của cậu chỉ có thể là điểm tựa mỗi khi cô tuyệt vọng hay buồn bã, cô chưa từng thân mật với cậu nhiều hơn so với mức bạn thân,... cô chưa bao giờ, chưa bao giờ biểu lộ ánh mắt hạnh phúc ấy trước mặt cậu... bao nhiêu đấy thôi đủ cho cậu biết vị trí của người đó và cậu trong lòng của cô khác nhau như thế nào!
Đối với cô thì cậu vĩnh viễn không bằng người đó."
"Bác sĩ, gọi bác sĩ, ông tỉnh lại rồi" - An Di kích động sau khi nhìn thấy ông cử động. Đúng lúc Vinh Hy vừa từ An gia trở lại bệnh viện nghe thấy An Di hét anh cũng hớt hải chạy đi gọi bác sĩ.
...
"Tình hình của bệnh nhân đã ổn định, vừa rồi tiểu thư nhìn thấy chỉ là phản ứng của cơ thể, nhưng không lâu nữa tác dụng của thuốc mê mới hết, khi đó bệnh nhân mới hoàn toàn tỉnh táo." - Vị bác sĩ sau khi xem xét tình trạng của An lão gia quay sang nói với An Di.
"Bác sĩ phụ trách đâu? Tại sao lại là anh?" - Vinh Hy thắc mắc khi nhìn thấy vị bác sĩ là lạ chứ không phải Ngôn Hoa như bình thường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468357/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.