"Không cần xin lỗi, cậu không được từ chối, cậu không có quyền từ chối, cậu phải trở thành bạn gái tớ, cậu phải yêu tớ, cậu là của tớ"
An Di về nhà rồi mới ý thức rằng mình mệt như thế nào, sau khi ăn uống đã đời cô đã đánh giấc dài đến gần trưa hôm sau. Khi cô mà say giấc rồi thì trời có sập xuống cơ hồ An Di cũng không biết.
Sáng sớm cả An gia đã ồn ào chuẩn bị, An lão gia vừa được chuyển từ bệnh viện về nhà, về đến ông đã đòi gặp cháu trai cháu gái nhưng nàng tiểu thư của ông vẫn chưa chịu dậy cho nên ông cũng không phiền An Di.
Đến khi An Di mơ màng tỉnh giấc nhìn thấy đồng hồ mới ngỡ ra mình đã ngủ gần một ngày rồi, thật không tin nổi. Thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng mọi người trò chuyện rôm rả An Di mới lổm nhổm bò dậy loạng choạng ló đầu ra khỏi cửa nghe ngóng. Bác quản gia Vinh và đầu bếp đang tiếp chuyện với vị khách nào đó, nói chuyện gì cô cũng chẳng thể nghe rõ và vị khách đó là ai cô cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn mà thôi, mới vừa ngủ dậy nên đầu óc cô cứ ong ong, hai mắt thì như giăng một lớp sương dày. Hình như bác Vinh đang đưa người đó lên lầu, có lẽ là đến gần cô hơn rồi, An Di cố gắng vểnh tai nghe và nhướn mắt xem xem người đó là ai. Thân hình cao ráo, cường tráng dần dần đến gần, cũng dần rõ rệt, giọng nói còn rất quen thuộc... Là...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468358/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.