Câu trả lời đó chẳng ai có thể biết được bởi tình cảm chân thành chính là sau khi trải qua giông tố khó khăn, anh nắm tay em hai ta cùng nhau bước tiếp quãng đường dài còn lại, không có nuối tiếc, không có nếu như... Chỉ có tương lai mới là điều đáng trân trọng.
---
Sau ngày đầu tiên vất vả vượt qua hai môn tự nhiên khó nhằn, về đến nhà An Di vùi đầu cả ngày trong chăn ấm, đến tận ngày thi hôm sau, Gia Ân còn lười hơn, đến ăn uống cũng không màng, cứ như vậy hai người thi nhau ngủ. Ngay cả điện thoại réo rít bên tai An Di cũng không buồn nhận, sáng hôm sau thức dậy vừa mở điện thoại lên cô liền giật mình khi nhìn thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ còn có lác đác vài tin nhắn từ cùng một người, chỉ có một cuộc gọi của ba còn lại đều là cuộc gọi và tin nhắn từ dãy số dài ngoằn lạ lẫm nào đó, An Di mắt nhắm mắt mở xem từng tin nhắn.
Mười giờ hai mươi phút sáng - "Nghe máy đi!"
Mười giờ hai mươi lăm phút - "Thi thế nào?"
Mười giờ ba mươi phút - "Có mệt không?"
Năm giờ chiều - "Chỗ ở mới có quen không?"
Năm giờ ba mươi - "Đã ăn uống gì chưa?"
Sáu giờ - "Vẫn đang ôn bài à?"
Bảy giờ - "Nghỉ ngơi đi"
Chín giờ tối - "Đừng ôn bài nữa mau ngủ đi đấy"
Mười giờ - "Chúc ngủ ngon"
Không giờ mười lăm phút - "Nhớ em"
...
An Di đờ đẫn như người mất hồn, tâm trí vất vưởng treo ngược cành cây mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468378/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.