Không có bức tường của gió
Tôi nhìn Chu Dật tiễn Viên Trạch Khải ra cửa, sau đó thở dài với cánh cửa.
Hơi thở thoáng dễ chịu hơn, vì vậy lùi lại mấy bước ngồi ở trên mép giường, sững sờ nhìn sàn nhà gỗ.
Cho đến lúc cửa phòng mở ra, người đến đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi tới, đột nhiên lại thay đổi giọng điệu, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tay nâng mặt tôi, nhăn mày cau mày hỏi: “Làm sao khóc dữ vậy?”
Tôi đưa tay lên chùi, mới phát hiện nước mắt dàn dụa, tôi khóc thút thít, cắn chặt răng không cho nước mắt chảy ra. Lấy giọng, bĩu môi, hơi trẻ con chỉ vào chân của mình: “Đá phải tủ quần áo của anh, đau quá.”
Lúc này Chu Dật mới thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng xoa nhẹ chân tôi: “Còn đau không?”
“Dạ có.”
Anh nghe vậy, cúi người xuống hơi nâng chân phải của tôi lên, xem tỉ mỉ, mới lắc đầu: “Móng chân hơi dài quá, chẳng trách lại đau nhức, em chờ một chút.”
Anh nói xong, lấy từ trong ngăn kéo tủ bên cạnh cái hộp nhỏ màu đen để trên giường mở ra, bên trong là hai cái bấm móng tay, cái nhíp, cái kéo nhỏ…
Anh lấy ra một cái bấm móng tay màu vàng, kéo người tôi: “Chân có thể để trên giường không?”
Tôi gật đầu, chậm chạp đem hai chân qua để trên giường.
Anh ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng ngón chân của tôi, sau đó hơi cúi người xuống. “Tanh tách” một tiếng, cắt ngắn đi móng chân dài của tôi.
Hai tay tôi chống trên giường, ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-oi-em-ghet-thay/1877013/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.