Ngày hôm sau, tất cả những đầu báo đều đưa tin Viên cảnh sát có tài thiện xạ bắn trúng đầu tên cướp bằng một phát súng.
Không ai tin những lời nói của Tiêu Tiếu lúc ở hiện trường, không ai tin rằng có một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, không ai quan tâm tới câu chuyện phía sau tên cướp.
Chúng ta chỉ có thể ca ngợi, ca ngợi nhân vật chính của những bản tin đã khiến chúng ta cảm động. Còn về vật hy sinh phía sau anh hùng thì lại vô cùng trầm lặng.
Người trong phút chốc bị quy kết là người xấu thì nhân tính của họ sẽ không còn trọn vẹn. Họ chỉ có một mặt: xấu xa, đáng chết, quá nhiều tội.
Bạch Tiêu cầm Thẻ đọc suy nghĩ có viết tên của Liêu Thanh Tùng, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Cô biết rõ chân tướng sự việc nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cô có thể đọc được mọi suy nghĩ trong lòng người khác nhưng cô có thể làm gì?
Mỗi người có một thế giới, cho dù bạn có thể nhìn rõ thế giới nhỏ trong lòng người khác thì bạn cũng không thể đường hoàng bước vào thế giới của họ được.
Giới hạn của những thế giới là vô cùng kiên cố và không thể bẻ gãy. Bởi giữa chúng vẫn có những ngọn núi băng, cho dù vạn năm cũng không tan biến.
Giữa hai thế giới như được ngăn cách bằng miếng thạch anh kiên cố nhất, trong chiếc lồng của riêng mình, chúng ta có thể nhìn thấy những màu sắc kỳ lạ do thế giới của người khác khúc xạ ra.
Bởi thế, Bạch Tiêu mãi mãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-doc-tam/495383/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.