Thật ra nếu trúng tên, chỉ cần không bắn trúng vị trí quan trọng và mũi tên cắm không sâu, tại hiện đại căn bản sẽ không phải chết. Thế nhưng ở cổ đại y học làm gì phát triển đến như vậy, nếu cứu không kịp lúc, phần lớn người ta sẽ mất máu nhiều mà chết. Lưu Dục lúc này quỳ rạp trên mặt đất, đau đến không nói nên lời, máu tươi đã nhiễm đỏ hết vạt áo phía trước ngực nàng. Nàng cố hết sức nghiêng đầu, nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ không bị gì thì tốt quá."
Mũi tên quân dụng này được bắn với sức dãn cung lớn, hơn nữa phó tướng kia là thần tiễn thủ, thân thể của Lưu Dục vốn yếu, nàng lại không tập võ, mũi tên đã hoàn toàn cắm sâu vào cơ thể nàng, chỉ may mắn là nó xuyên ở phía trên trái tim. Nếu thật sự xuyên trúng tim, nàng đã có thể xuyên trở về hiện đại rồi.
Cố Cẩm Lan cẩn thận ôm lấy Lưu Dục, nhìn từ xa đã thấy quân đội phòng thành doanh chạy đến. Nàng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng các nàng đã chống cự được rồi. Nàng không phải không nghĩ đến việc Cố Hoằng sẽ dẫn binh quay trở lại, nàng cũng biết bọn họ nhất định không xảy ra việc gì. Thế nhưng nàng không nghĩ đến việc Lưu Dục lại bị thương nặng như vậy.
Lưu Dục đã nhắm hai mắt lại, nàng không còn dư thừa khí lực để nói chuyện, nàng thật sự rất đau, thân thể đã suy yếu mà máu lại chảy không ngừng, nàng sắp lâm vào trạng thái hôn mê. Cố Cẩm Lan giờ phút này hối hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gian-luon-la-nguoi-tot-nhat/2333066/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.