“Cậu nói bậy bạ.”
Lúc này cô ta cất cao giọng, có vẻ quá chói tai.
Lam Tư Gia trừng mắt nhìn Nhan Hàm, lồng ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là có chút khó thở. Thân phận hoa khôi đại học Lam bình thường dịu dàng như nước không quá tương xứng với lúc này.
Mọi người đều nói cùng tính đẩy nhau, huống chi còn là cùng tính xinh đẹp.
Lam Tư Gia luôn tự cho mình rất cao, cơ mà cô ta càng giỏi giả tạo hơn, bình thường đối với ai cũng hòa nhã. Nhưng cô ta không thích Nhan Hàm, nói chính xác hơn là chán ghét.
Cô ta ghét mặt mũi của Nhan Hàm, càng ghét dáng vẻ phớt lờ của cô hơn.
Vẻ phớt lờ của Nhan Hàm, là loại thứ gì cũng có nên đều vô tư với mọi thứ.
Bây giờ Lam Tư Gia nhìn chằm chằm Nhan Hàm.
Khuôn mặt này, cô ta càng nhìn càng thấy đáng ghét, nhưng cho dù cô ta ghét vẫn không thể không thừa nhận vẻ đẹp của cô.
Nhan Hàm thản nhiên nhìn cặp mắt quả thực như muốn ăn thịt người của Lam Tư Gia, lúc này tiếng chuông vào học vang lên, thế nên cô nói: “Nếu cậu không còn việc gì, tôi đi về học đây.”
Cô còn rất có lễ độ.
Nhưng khi cô muốn xoay người, Lam Tư Gia ở đằng sau cười lạnh một tiếng.
“Ngay cả cậu ấy là ai cậu cũng không biết đâu nhỉ.” Nghĩ đến đây, Lam Tư Gia đột nhiên nở nụ cười, bởi vì cô ta nhớ rõ, hồi trưa trong căn tin, cô ta đã kinh ngạc khi nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng.
Bởi vì nếu cô ta không tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-den-trang-sac-mau-cua-anh/1871762/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.