Chiếc xe buýt gầm rú trong đêm tối, âm thanh này vào những ngày bình thường hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng lại trở nên chói tai vô cùng. Cố Ninh nhìn thấy những tang thi gần xe buýt đều bị âm thanh làm kinh động, chậm rãi di chuyển về phía này.
Cố Ninh đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm lên lao vút đi.
Có thể cảm nhận rõ ràng bánh xe chèn lên những xác chết nằm rải rác trên đường, cảm giác nhấp nhô khi xe cán qua, âm thanh hộp sọ bị bánh xe nghiền nát vang lên, hay những tiếng lép nhép ghê rợn khi bánh xe lăn qua nội tạng… Cố Ninh mím chặt môi, ánh mắt tập trung cao độ vào con đường phía trước, hai tay giữ chặt vô lăng mà không hề run rẩy.
Bịch! Bịch! Bịch! Không ngừng nghỉ, những âm thanh va chạm nặng nề vang lên liên tiếp, khiến người trong xe nín thở căng thẳng. Mọi người đều hiểu, mỗi tiếng va chạm là một con tang thi bị đâm phải.
Chiếc xe buýt như một mũi tên lao đi, đâm ngã từng con tang thi chắn trước mặt. Mặt đường gồ ghề, nhưng Cố Ninh điều khiển xe rất vững vàng.
Ngay lúc này, chiếc xe bất ngờ phanh gấp và dừng lại.
Một đứa trẻ không kìm được hét lên, nhưng lập tức bị người lớn bên cạnh dỗ dành.
Trang Trần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cố Ninh vừa nhanh chóng xoay vô lăng, lùi xe lại vừa nói: “Phía trước bị tang thi chặn kín rồi, phải đổi đường, ngồi vững vào!”
Nói xong, cô đột ngột lùi xe, sau đó lập tức lao thẳng lên bãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-song-song-thinh-khieu-nga-son-dai-vuong/2451463/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.