Cố Ninh nhai thức ăn trong miệng mà có cảm giác như nhai sáp, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Không khí trên bàn ăn im ắng đến mức chỉ có tiếng va chạm nhẹ giữa đũa và đĩa, thỉnh thoảng mới vang lên vài tiếng nhai khẽ.
Sự lúng túng mơ hồ bao trùm cả bàn ăn, chính xác hơn là chỉ phủ lên mình Cố Ninh. Cô lén liếc nhìn Quý Cửu Trạch đối diện, anh vẫn hoàn toàn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, dáng ngồi ngay ngắn, động tác ung dung nhã nhặn như thường ngày.
Sau một lời tỏ tình bất ngờ, người tỏ tình lại ung dung bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, còn người bị tỏ tình thì nội tâm dậy sóng, thấp thỏm không yên.
Cố Ninh không nhịn được nghĩ: Có phải gần đây mình quá mệt nên sinh ảo giác không? Chuyện xảy ra ở sân trượt băng thật ra chỉ là tưởng tượng của cô thôi sao?
Nhớ lại khi đó, sau khi Quý Cửu Trạch nói câu đó, anh liền tiếp tục trượt băng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không theo lẽ thường, ví dụ như hỏi cô cảm thấy thế nào, hoặc đơn giản là hỏi cô có thích anh không. Điều này khiến Cố Ninh có ảo giác rằng mình đã nghe nhầm.
Sau đó, cả hai rời sân trượt băng, cùng lái xe đến nhà hàng này ăn tối. Quý Cửu Trạch vẫn như mọi khi, còn Cố Ninh lại có cảm giác như ngồi trên chảo nóng, lòng dạ rối bời. Nhưng dù trong lòng dậy sóng, khuôn mặt cô vẫn điềm tĩnh như mặt nước hồ thu. Hai người ngồi đối diện nhau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-song-song-thinh-khieu-nga-son-dai-vuong/2451467/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.