Cố Ninh tìm một nơi vắng vẻ, xác định không có người mới yên tâm nghĩ về không gian kia.
Cô nhìn vòng tròn âm dương trên cánh cửa, sau đó duỗi tay đẩy kim đồng hồ về phía màu đen.
Nhìn thời gian trên đồng hồ, sáu giờ tối.
Tay cô liền hướng tới cửa, nhẹ nhàng ấn một cái.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Cố Ninh ngay lập tức đứng trong phòng ngủ quen thuộc của mình.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Đồng hồ đang hiển thị là tám giờ sáng.
Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
“Không phải nói muốn ngủ nướng, bảo chúng ta không gọi con dậy sao? Sao lại dậy sớm vậy?” Mẹ Cố đang bê một bát mỳ từ phòng bếp ra liền nhìn thấy Cố Ninh từ phòng đi ra, lại có chút kinh ngạc nhìn bộ đồ thể thao cô đang mặc trên người nói: “Sao tự nhiên con lại lôi bộ đồ cũ này ra mặc vậy?”
“Con thấy mặc như thế này thoải mái hơn.” Cố Ninh xong đi thẳng tới nhà vệ sinh.
“Ba đâu rồi mẹ?” Cố Ninh từ nhà vệ sinh ra liền ngồi xuống cái bàn ăn, ăn từng ngụm từng ngụm hướng mỳ trên bàn, không biết vì cái gì, cô có cảm giác mấy ngày hôm này cô luôn có cảm giác lúc nào cũng đói, sức ăn cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều. Lúc nãy, ở thế giới bên kia, cô đã hai cái bánh mỳ, lại uống thêm mấy ngụm nước mới thấy lưng bụng. Bây giờ, cái cô muốn nhất là được ăn thêm thật nhiều thịt nữa thôi.
“Ông ấy nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-song-song-thinh-khieu-nga-son-dai-vuong/2451706/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.