Xe rất nhanh được khởi động.
Cố Ninh nhìn thẳng về phía trước, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cái đồng hồ Thái Cực trong không gian kia.
“Cố Ninh, em ngủ một lát đi. Chiếc xe kia anh sẽ để ý cho, phát hiện liền gọi em dậy.” Phương Pháp vừa nói vừa nhìn xung quanh quan sát.
“Không sao, tôi không buồn ngủ.” Cố Ninh nói ngồi thẳng, chú ý hai bên đường.
Phương Pháp kinh ngạc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: “Em thức cả đêm để lái xe mà không buồn ngủ sao? Tinh lực cũng thật tốt.”
“Vâng, có thể là trước kia thức đêm quen rồi, cũng không có gì cảm giác.” Cố Ninh một bên chú ý hai bên,một bên thuận miệng đáp.
Phương Pháp cẩn thận nhìn Cố Ninh, thật sự là không thấy được trên mặt cô có nửa điểm mệt mỏi, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn không khỏe lắm. Đột nhiên anh hỏi: “À đúng rồi Cố Ninh, tóc em sao lại biến thành thế này? Lần trước chúng ta gặp mặt không phải là màu đen sao. Em đi đâu nhuộm tóc vậy, bây giờ còn có tâm tư nhuộm tóc sao? Nhưng màu tóc này rất hợp với em.”
Cố Ninh liền cười cười không nói lời nào. Cô cũng không thể giải thích với anh là do bị tang thi cắn.
Lúc này ở trên đường vẫn có rất nhiều xe bị bỏ lại.
Phần lớn mọi người đều cố trụ ở trong nhà ngay từ đầu, nhưng sau do không có vật tư, buộc phải ra ngoài.
Mục tiêu của rất nhiều người là hướng tới thủ đô. Tuy rằng bên kia lượng người dày đặc, nhưng lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-song-song-thinh-khieu-nga-son-dai-vuong/2451710/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.