Trời vô cùng xanh, ánh nắng chiếu xuống thành mảng vàng vụn qua cây hòe rậm rạp, ấm áp ôn hòa, Thẩm Dao mang theo Bích Vân đi vòng vào tiền sảnh của Diên Linh Đường, một chùm hoa đào ngoài tường vọt đến trước mặt, mùi hương xông vào mũi, vào ngày xuân trong veo thế này, trong phòng khách lại truyền đến tiếng ồn ào.
Đại gia Tạ Văn Nghĩa u ám giơ tay lên muốn đánh con trai, thiếu niên mặc trường bào xanh ngọc kia sợ tới mức run rẩy trốn sau lưng mẹ, đại nãi nãi Ninh thị công khai bảo vệ con trai sau lưng: “Mới sáng sớm, sao lại vì chút trái cây mà lại làm kinh động nhiều người như vậy chứ?”
Đại gia còn chưa nói xong, một cô nương nhỏ cao gầy giống như cây gậy trúc chải búi tóc song nha đã đứng ra khóc trước:
“Đại bá, đây là đĩa trái cây con vất vả bày biện, đợi lát nữa bắt đầu tiệc sẽ ăn, bây giờ bị đại ca ăn hết sạch rồi…”
Nhị nãi nãi Chu thị nghe thấy vội vàng chạy đến, thấy con gái đang khóc thì lo lắng bịt miệng nàng ấy lại, trầm giọng quát lớn: “Đã dặn con rồi, con quên hôm nay là ngày gì à, không được khóc.”
Nhị tiểu thư hít vào một cái ngừng khóc.
Chu thị dạy dỗ con gái xong thì lập tức chuyển sang cười ôn hòa, nói với đại gia Tạ Văn Nghĩa: “Huynh trưởng chớ có tức giận, không phải chuyện lớn, ta sẽ sắp xếp người đi hái lại, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không cần phải vì chuyện này mà làm kinh động đến lão tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon-allin/1555697/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.