Vàng nguyên bảo tỉ lệ thật tốt, nhẵn mịn trong trẻo, tản mát ra quang mang nhu hòa mê người. 46 nén, tổng cộng là 92 lượng hoàng kim, tương đương với 460 quan tiền. Đào Thuấn Khâm ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung ngồi đối diện đang mỉm cười: “Để làm gì?”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ hết biện pháp để có được số tiền này, kỳ thật trong tay còn lại một chút tiền lẻ, nhưng muốn giữ lại dùng lúc khẩn cấp, còn lại 140 quan tiền, con đành phải nợ cữu phụ vậy.”
Thật sự tin tưởng có thể dùng chính tiền của bản thân? Đào Thuấn Khâm bật cười: “Hai ngày nay ta chờ con tới đây, con vẫn không đến, vì nguyên nhân này sao? Đập nồi bán sắt đi chiết vàng, có phải bị người đứng giữa thu rất nhiều phí hao tổn vất vả hay không?”
“Làm sao người biết?” Lâm Cẩn Dung hơi hơi có chút kinh dị, lập tức nghĩ rằng Đào Thuấn Khâm đem tiền hắn bán bạc mang về, của cải của nàng có bao nhiêu, hắn sao lại không biết? Liền cười nói: “Con cuối cùng không thể loạn thất bát tao lấy một đống vàng bạc đồng tiền vụn vặt để đưa cữu phụ được, như vậy cũng quá dọa người. Những thứ này cữu phụ mang theo trên đường cũng tiện hơn.”
“A Dung, bảo ta nói con thế nào đây.” Đào Thuấn Khâm không hề nói muốn Lâm Cẩn Dung đưa tiền, hay bảo nàng không cần khách khí, mà từ trong tay áo lấy ra địa khế giao cho Lâm Cẩn Dung: “Cầm đi, đây là địa khế bốn mươi khoảnh đất.” Lại đếm được mười tám thỏi vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557100/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.