Sau khi quay về từ Bạch gia thôn, Bạch Ngôn Lê ngủ mê man suốt một ngày một đêm, khiến cho bao nhiêu công việc bị dồn lại, hôm sau phải vắt chân lên cổ làm bù.
Thương Phạt không giống y, vẫn cứ thảnh thơi như trước, thậm chí tâm trạng còn rất tốt, thi thoảng lang thang trong yêu phủ, xuất hiện mỗi chỗ một tí, khiến cho người và yêu trong phủ đều giật mình.
Biết gia chủ đang vui, đám hạ nhân của phủ đều thả lỏng.
Mãi từ sau trận đại chiến, đên giờ mới nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.
Bạch Ngôn Lê vùi đầu vào các chồng công văn.
Thương Phạt kéo ghế ra bờ ao nhàn nhã nằm cắn hạt dưa.
So với hình dạng người, Tư Vĩ thích biến về chân thân hơn.
Con nhện to bằng cái chậu rửa mặt nằm sấp trên bàn, cảm nhận từng cơn gió mát phất phơ thổi, thi thoảng lại có cánh bướm lả lơi lướt qua.
Thương Phạt mang vẻ mặt thỏa mãn, trưa nay đánh chén hết ba con gà.
Chỉ cần nghĩ đến buổi tối điên cuồng hôm ấy, lại còn dáng vẻ khóc lóc nức nở nhận sai của người kia....Chẳng hiểu sao hắn lại muốn cho cả thế giới biết là sướng như thế nào.
Đương nhiên chỉ là nghĩ thế thôi, chứ nói ra thì mất mặt lắm.
Đan phải theo Bạch Ngôn Lê, cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Tư Vĩ thì là hạ nhân thiếp thân duy nhất của gia chủ, không có công sự gì to lớn, sứ mệnh lớn nhất của lão chỉ là nằm phơi nắng cùng với Thương Phạt chờ sai bảo mà thôi.
Nhưng đang lúc mãn nguyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1984510/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.