Không dừng lại chút nào, Thương Phạt lập tức mang Bạch Ngôn Lê về phủ.
Bọn họ đi rồi về một chuyến nhưng không có yêu quái nào phát hiện ra.
Bạch Ngôn Lê ngẩn người suốt quãng đường, đến tận khi về phòng, Thương Phạt đặt y xuống đất, y vẫn cứ hồn bay trên mây.
Thương Phạt thấy y thẫn thờ ngồi xuống mạn giường.
Hắn khoanh tay nhìn chăm chú.
Bạch Ngôn Lê không như mọi ngày, chẳng hề nhận ra thai độ của hắn khác lạ, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Thương Phạt đèn nén cơn bực bội trong lồng ngực mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng gọi, "Bạch Ngôn Lê."
"..."
"Bạch Ngôn Lê!" Hắn cau mày, gọi lớn hơn.
"Hả?" Dường như vừa sực tỉnh, Bạch Ngôn Lê đứng bật dậy khỏi mạn giường, ngơ ngác nhìn quanh, "Chúng ta về rồi à."
"Về rồi." Thương Phạt ngoài cười nhưng trong không cười, "Thân về rồi, còn hồn thì chưa đâu."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê chạy tới.
Thương Phạt cúi nhìn con người đang ngước lên nhìn hắn đăm đăm, đôi con ngươi lấp lanh sáng như lúc nhìn thấy đám người áo đen kia, "Phu quân."
Y gọi hai lần mà vẫn chưa nói vào chuyện chinh, Thương Phạt không nhịn được, đưa tay vỗ trán y một cái.
Bạch Ngôn Lê bị đâu mà không kêu, chỉ ôm trán bật cười.
Thương Phạt lại cau mày, lui mấy bước, "Đồ thần kinh."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê lại gọi, không chờ Thương Phạt nổi giận đã nói, "Những chuyện chúng ta thấy đêm nay có phải sự thật không?"
"...." Đó chính là nguyên nhân Thương Phạt khó chịu.
Hắn không muốn nhắc đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1984536/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.