"Thực lực của ngươi?" Giọng điệu Thương Phạt không tốt lắm.
Sông Minh Hà đã yên tĩnh trở lại, không thể nhìn ra mấy phút trước vẫn còn xoay vần.
Bị nắm cổ tay nhưng Bạch Ngôn không lên tiếng, khí thế quanh thân lạnh như băng.
Thương Phạt thở dài, thấp giọng nói, "Đi thôi."
"..."
Ban đầu định bay thẳng xuống sông, nhưng người kia không chịu nhúc nhích.
Thương Phạt quay đầu lại, "Làm sao nữa?"
"Vì sao ban nãy ngươi không giúp ta?" Vẻ mặt Bạch Ngôn lạnh nhạt.
Thương Phạt dừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Ngươi không thấy ta bị trói chân ở đó sao?"
"Đừng tưởng ta không thấy." Bạch Ngôn hừ một tiếng, tránh ra xa, hờ hững nói, "Ngươi hoàn toàn có thể thoát ra được."
Nếu là Bạch Ngôn Lê trước kia thì y sẽ không đanh đá như thế này, mà cũng dễ lừa hơn nữa....Mà không phải, ban đầu y dễ lừa gạt là bởi vì y giả vờ, sau này y dễ lừa gạt là bởi vi y thích hắn, cho nên hắn nói gì cũng mặc định là thật.
Cho nên, thực ra tính cách bọn họ ban đầu vốn rất trái ngược, chẳng qua không có cơ hội lộ ra.
Nhưng sau khi mang Bạch Ngôn ra khỏi Hạo Nguyệt thành, đi chung một thời gian ngắn, Thương Phạt thật sự cảm thấy, nếu không có kế hoạch Đại mộng hồi kia khiến cho hai người nảy sinh tình cảm, người hắn gặp ban đầu là Bạch Ngôn chứ không phải Bạch Ngôn Lê, thì đừng nói là yêu, có khi còn đánh nhau một mất một còn.
"Quả thực ta có thể thoát ra." Thương Phạt đành bỏ cuộc, một tay nắm tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314885/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.