Đại đao dài hơn mười thước nhưng ông lão chỉ dùng một ngón tay để điều khiển.
Qua mấy giây ngắn ngủ, ngón tay tử động, đại đao đã nhấc lên bổ xuống hơn mười lần.
Thương Phạt bất lực vô cùng, chỉ đành mệt mỏi kêu, "Gia gia!"
"Cháu ngoan~" Ông lão vẫn không dừng lại, đại đao liên tục bổ xuống đỉnh đầu bọn họ.
Bạch Ngôn mặt không cảm xúc, những lá bùa xếp vòng quanh y thành vòng bảo hộ.
Thương Phạt không thể không bước đến.
Làm như không thấy lưỡi đao như lấy mạng, chỉ nhìn chằm chằm tay ông cụ, thở dài, "Gia gia, người làm gì thế?"
"Cháu ngoan về rồi đấy à?" Ông cụ nheo mắt cười như tán gẫu.
Bạch Ngôn cũng bước đến sóng vai với Thương Phạt, nói lời đầy ẩn ý, "Cách hoan nghênh này rất long trọng."
Thương Phạt không còn gì để nói.
Ông cụ thấy Bạch Ngôn, nổi giận quát lên, "Trả cháu ngoan cho ta!"
Bạch Ngôn nhìn ông cụ chằm chằm, rồi lại nhìn Thương Phạt, "Gia gia ngươi rất thương ngươi."
"Ngươi đùa ta đấy à?" Thương Phạt nghe mà ngán ngẩm không thôi.
Bạch Ngôn bình tĩnh nói, "Ông ấy đòi ta trả ngươi lại kìa."
Thương Phạt, "...."
"Mau trả cháu ngoan của ta lại đây!" Ông lão quát lên lần nữa, đại đao bổ xuống, những lá bùa bắt đầu cháy lên.
Bạch Ngôn bình tĩnh mở miệng "Ồ" một tiếng.
"Ồ cái gì mà ô?" Thương Phạt quay đầu định hỏi, người bên cạnh bỗng nhiên lặng lẽ lùi xuống.
Y vừa di chuyển, những lá bùa cháy sạch không còn sót lại.
Lần này đại đao không bị ngăn cản nữa, bổ thẳng xuống đỉnh đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314884/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.