Bạch Ngôn lui về phía sau, nhưng không pháng, mặc Thương Phạt lôi kéo.
Y quay đầu gọi một tiếng, "Thiên Tuyền."
Nam nhân với vẻ mặt giận dữ bước lên, "Có."
Thương Phạt kéo tay Bạch Ngôn, nhẹ nhàng đan mười ngón vào nhau, nghe Bạch Ngôn căn dặn thuộc hạ, "Những chuyện tiếp theo cứ tiến hành theo kế hoạch."
"Nhưng còn ngài?" Thiên Tuyền hiểu lựa chọn của Bạch Ngôn nhưng vẫn không cam lòng.
"Đi được chưa?" Thương Phạt cũng hiểu, lắc lắc tay Bạch Ngôn, còn ghé sát vào người y, xem y như món điểm tâm mà hít hít ngửi ngửi.
Không chỉ dung mạo, ngay cả mùi huân hương vương trên quần áo cũng giống Bạch Ngôn Lê y hệt.
"Có việc gấp thì dùng phù đưa tin." Bạch Ngôn nói xong lại nhìn sang Thiên Cơ.
Thiên Cơ bây giờ lại vô cùng nghiêm chỉnh, thấy ánh mắt y bèn khom lưng tiến đến.
"Vào động hối lỗi một thời gian đi." Lòng bàn tay bị yêu quái kia nhéo nhéo mấy cái, Bạch Ngôn nghiêng đầu thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Thương Phạt, lại nhìn Thiên Cơ nói, "Dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa, lần này ngươi vẫn mắc sai lầm lớn."
"Vâng." Chuyện này không có gì đê tranh cãi.
"Đi được chưa?" Thương Phạt lại hỏi, lần này giọng điệu đã cáu kỉnh hơn.
Bạch Ngôn quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không hiểu ý nghĩa.
"Sao ngươi lắm chuyện thế, dặn dò hết một lượt đi." Thương Phạt kéo kéo.
Lần này y không chống cự nữa, để cho hắn kéo sát lại gần.
Thuận tay vòng qua ôm eo người nọ, Thương Phạt nhìn đám người còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314895/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.